Ba câu chuyện của Steve Jobs

Thành thật mà nói, tôi thậm chí chưa bao giờ học đại học. Nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ với bạn ba câu chuyện từ cuộc sống của tôi, chỉ có vỏn vẹn như thế – 3 câu chuyện.
Câu chuyện đầu tiên: Kết nối điểm mốc
 
Nếu tôi không bỏ học, các máy tính cá nhân sẽ chẳng thể sở hữu các font chữ nghệ thuật như ngày nay….Tôi rời bỏ Reed College chỉ sau 6 tháng đầu nhập học, nhưng 18 tháng tiếp theo tôi mới chính thức đi khỏi đó. 18 tháng ngắn ngủi đã mang lại cho tôi những điểm mốc chẳng thể quên, và khẳng định niềm tin nghỉ học là đúng đắn.
 
Nghỉ học để tìm hướng đi riêng 6 tháng tại Reed, tôi không tìm ra câu trả lời mình sẽ làm gì với cuộc đời sau này, thậm chí chẳng tin rằng Reed sẽ giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Tôi quyết định bỏ học sau khi tiêu hết số tiền bố mẹ dành dụm khi về hưu, và tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn.
 
Quyết định nghỉ học đồng nghĩa với việc tôi không có tiền thuê nhà và phải ngủ nhờ dưới sàn nhà trong phòng trọ của một người bạn. Tôi kiếm tiền mua đồ ăn bằng việc trả lại các chai Coca-cola, mỗi tuần tôi đi bộ 7 dặm để kiếm một bữa ngon tại Hare Krishna…

 
Thời đó, Reed là trường đại học duy nhất giới thiệu về nghệ thuật chữ viết đẹp. Do đã bỏ học nên tôi quyết định tham gia khóa học nghệ thuật này. Tôi học cách viết các chữ có nét ở chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bày một bản in lớn… Đây là môn học mang tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể làm được.
 
stevejob-7429b.jpg
 
Lúc đó, tôi chưa thấy việc này có ý nghĩa thực tế gì cho cuộc sống. Tuy nhiên, 10 năm sau, khi thiết kế hệ điều hành cho máy tính Macintosh, tất cả những điều đó trở lại. Chúng tôi đã thiết kế để cài đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, và Macintosh là máy tính đầu tiên có những mẫu chữ nghệ thuật. Sau khi Windows copy những mẫu chữ đó từ Mac, tất cả máy tính đều sở hữu các phông chữ này.
 
Nếu tôi không bỏ học và tham gia vào khóa học chữ viết đẹp, thì tất cả máy tính cá nhân hiện nay đều chẳng thể có được chúng. Tất nhiên, tôi không thể kết nối được những điểm mốc đó với nhau khi còn ở trong trường đại học, nhưng 10 năm sau, mọi điểm mốc hiện lên rất rõ ràng.

 
Tôi muốn nói với bạn rằng, chúng ta không thể biết những điểm mốc có nối kết với nhau trong tương lai không. Vì thế, hãy tin tưởng rằng bằng một cách nào đó, các điểm mốc trong quá khứ sẽ kết nối ở tương lại. Bạn cũng nên tin vào sự quyết tâm, vận mệnh, cuộc sống, nhân quả và bất cứ thứ gì khác khiến các bạn tin.
 
Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát
 
Nếu Apple không sa thải tôi, sẽ chẳng có xưởng phim hoạt hình máy tính Pixar và Toy Story… dù Apple có biến mất thì tình yêu đó vẫn còn. Bị sa thải khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất ….
 
Dù Apple có biến mất, tình yêu đó vẫn còn. Woz và tôi đã bắt đầu những trang sử đầu tiên của Apple trong gara của bố mẹ, lúc đó tôi 20 tuổi. Sự chăm chỉ của hai đứa đã mang lại kết quả, chỉ sau 10 năm, Apple từ chỗ chỉ có 2 người trong 1 cái gara, đã phát triển thành công ty trị giá 2 tỷ USD với hơn 4 nghìn nhân viên. Năm tôi bước sang tuổi 30, tôi đã bị sa thải.
 
Làm sao bạn lại có thể bị sa thải bởi một công ty mà chính bạn sáng lập ra nó? Vậy đấy, khi Apple phát triển hơn, tôi đã thuê một người mà tôi đánh giá là có khả năng cùng tôi lãnh đạo công ty.

 
1000033648_steve-jobs-7429b.jpg
 
Tuy nhiên, quan điểm của chúng tôi về tương lai khác nhau, thậm chí còn trở nên bất hòa. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, và tôi – ở tuổi 30, đã bị sa thải một cách rất rõ ràng, những điều tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời đột nhiên bị phá hủy và biến mất hoàn toàn.
 
Đó là thời gian đau khổ, và mệt mỏi nhất. Tôi cảm giác rằng mình đã làm mọi người thất vọng và đánh rơi khi cờ đến tay. Tôi gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi cho những cư xử không hay của mình. Tôi đã thua, rõ ràng, và thậm chí tôi đã có ý bỏ cuộc.

 
Nhưng rồi tôi phát hiện ra tình yêu dành cho những gì tôi đã tạo ra vẫn cháy bỏng, dù Apple có biến mất thì tình yêu đó vẫn còn, tôi quyết định bắt đầu lại từ đầu.
 
Sau này, tôi nhận thấy việc Apple sa thải tôi, hóa ra lại là việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Gánh nặng của sự thành công được thay thế bằng ánh sáng của sự bắt đầu mới, tuy không có gì đảm bảo và chắc chắn. Tôi đã để mình tự do bước chân vào quãng đời đầy sáng tạo.

 
5 năm sau khi bị sa thải, tôi dần gây sựng NeXT và Pixar, tôi gặp và yêu một người phụ nữ tuyệt vời – là vợ tôi. Pixar đã sáng tạo ra phim truyện hoạt hình đầu tiên trên thế giới – Câu chuyện đồ chơi (Toy Story). Pixar giờ đây là xưởng phim hoạt hình thành công nhất trên thế giới.
 
Sau này, Apple mua lại NeXT, tôi trở về “nhà cũ”, những kỹ thuật mà NeXT phát triển đã trở thành nguồn sinh khí cho thời kỳ phục hồi của Apple. Tôi cũng có một gia đình hạnh phúc.

 
Tôi hoàn toàn tin rằng, tất cả điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu như Apple không sa thải tôi, đó là một viên thuốc đắng mà các bệnh nhân đều cần để có thể chữa khỏi bệnh.
 
Đôi khi cuộc sống làm bạn gục ngã, nhưng đừng để mất lòng tin. Tôi biết chắc rằng điều giúp tôi bước đi chính là tình yêu mà tôi dành cho những gì tôi đã làm. Các bạn phải tìm ra điều mình yêu quý, cả trong công việc và cuộc sống. Công việc sẽ chiếm phần lớn cuộc đời bạn và là cách duy nhất để thành công một cách thực sự là hãy làm những gì bạn tin tưởng đó là việc tuyệt vời.

 
Và cách để tạo ra những công việc tuyệt vời là hãy yêu những việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy nó, hãy tiếp tục tìm kiếm, đừng bỏ cuộc. Trái tim sẽ mách bảo khi bạn tìm thấy nó.
 
Câu chuyện thứ 3: Cái chết
 
Tôi sống mỗi ngày với suy nghĩ ngày mai tôi sẽ chết…. hãy luôn khao khát và hãy cứ dại khờ.
 
17 tuổi, tôi đọc một câu châm ngôn như sau: Nếu mỗi ngày, bạn đều sống như ngày cuối cùng của cuộc đời mình, một ngày nào đó bạn sẽ hoàn toàn tin là mình đã đúng.

 
Câu châm ngôn đó đã nung nấu trong tôi suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi sáng và tự hỏi mình: Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi sẽ muốn làm gì? Suy nghĩ rằng mình sắp chết là điều đã động viên tôi tạo ra cơ hội lớn trong cuộc đời mình.
 
Khoảng 1 năm trước đây, tôi nhận được kết quả thông báo tôi bị ung thư, bác sỹ nói bệnh này không chữa được và tôi nên chuẩn bị tinh thần sống trong vòng từ 3 đến 6 tháng nữa. Bác sỹ khuyên tôi nên sắp xếp công việc, nghĩa là hãy về nói nốt những lời còn lại với con cái và chuẩn bị tinh thần với gia đình đi là vừa. Và điều đó nghĩa là tôi hãy nói lời vĩnh biệt.

 
steve-jobs-7429b.jpg
 
Tất cả mọi ngày tôi đều sống với sự chuẩn đoán đó. Sau đó, vào một buổi tối, tôi tiến hành kiểm tra sinh thiết, họ đút một cái ống qua cổ họng tôi, luồn xuống dạ dày, ruột, ấn một cái kim vào tuyến tụy để lấy mẫu một số tế nào. Lúc đó tôi bình thản, nhưng vợ tôi đã kể rằng các bác sỹ đã mừng vui khi nói đây là trường hợp hiếm hoi có thể chữa bằng cách phẫu thuật. Và giờ tôi đã khỏe lại.
 
Đó là cảm giác tôi đã trải qua khi đối mặt với cái chết, và tôi cũng hy vọng tôi sẽ còn cảm giác đó trong một vài thập kỷ nữa. Khi đã từng trải qua điều đó, những lời tôi nói sẽ chín chắn hơn là lời nói đơn thuần chỉ mang tính trí tuệ.

 
Cái chết là đích đến của tất cả chúng ta, không ai thoát khỏi nó. Và đó là cách mà cuộc sống tiếp diễn và là sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Nó loại đi người già để mở đường cho người trẻ, ngay lúc này, các bạn là người trẻ, nhưng không lâu nữa, các bạn sẽ già, và cũng bị loại bỏ.
 
Thời gian là của các bạn, vì thế, đừng lãng phí để sống một cuộc sống cho người khác, đừng nhốt mình trong những tín điều, đừng để quan điểm của người khác làm mờ nhạt đi quan điểm của chính bản thân mình…

 
Điều quan trọng nhất là bạn hãy dũng cảm đi theo sự mách bảo của trái tim và trực giác của mình. Bằng cách nào đó, chúng biết rõ bạn thực sự muốn trở thành cái gì.
 
Khi còn trẻ, có một cuốn sách kỳ lạ được xuất bản với cái tên Cẩm nang toàn thế giới, cuốn sách này giống như kinh thánh của thế hệ chúng tôi. Tác giả cuốn sách là Steward Brand, một nghiên cứu sinh ở Menlo Park. Thời điểm đó còn chưa có máy tính cá nhân và máy tính xách tay. Cuốn sách được đánh bằng máy chữ, cắt bằng kéo và chụp bằng máy ảnh. Nó giống như trang Google trên giấy – 35 năm trước khi có Google. Nó thực sự mang tính duy tâm, được tạo ra từ những công cụ tinh xảo và những ý tưởng vĩ đại.

 
Thời gian đó vào khoảng giữa những năm 70 – lúc tôi vẫn còn trẻ như các bạn. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường vùng nông thôn trong ánh bình minh, điều mà bạn có thể tìm thấy sự an bình nếu bạn là người ưa mạo hiểm. Bên dưới tấm ảnh có dòng chữ: “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ“ Đó là lời tạm biệt của họ khi kết thúc cuốn sách.
 
“Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ” Và tôi luôn cầu chúc điều đó cho chính mình. Ngày hôm nay, các bạn đã tốt nghiệp và chuẩn bị bước vào con đường mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.
 
Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ.
steve-jobs%20(1)-7429b.jpg
 
Lời kết:

Khi bạn muốn biến ước mơ trở thành hiện thực, điều này là hoàn toàn có thể và hãy tin rằng nó đúng.

Cuộc đời là chuỗi những ngày lao động và hãy lao động cho chính ước mơ của mình bạn sẽ gặt hái được thành công.
 
Nếu vấp ngã hãy đứng lên, nếu đổ vỡ hãy làm lại hạnh phúc đang ở ngay bên ta. Nếu chỉ còn ngày hôm nay, bạn sẽ muốn làm gì? Hãy làm ngay thôi.

Bill Gates - Người dũng cảm theo đuổi đam mê

Nhắc đến Bill Gates, người ta thường nghĩ đến hình ảnh tỷ phú "lắm tiền nhiều của", một doanh nhân thành đạt. Thế nhưng, không phải ai cũng biết rằng, để có được thành công, người đàn ông ấy đã nỗ lực hết mình với những suy nghĩ táo bạo.
Bill Gate sinh ra trong một gia đình khá giả, bố là một luật sư có tiếng, mẹ thuộc ban giám đốc của một công ty tài chính lớn, từ sớm ông đã bộc lộ niềm say mê các mô hình máy tính sơ khai nhất, thắp sáng lên sở thích rõ rệt, những sở thích mà sau này đã làm rạng rỡ tên ông.
 
Có thể nói Bill Gates suốt đời đấu tranh cho sự độc lập của bản thân và để khẳng định cái “tôi” của chính mình. Những “nạn nhân” đầu tiên của cuộc đấu tranh này chính là bố mẹ ông.
 
Mẹ ông vốn là giáo viên nên cách giáo dục khá nghiêm khắc. Một lần, bà bực tức vì bảo thế nào Bill Gates cũng không chịu thu dọn phòng nên nhốt cậu con bướng bỉnh dưới hầm nhà. Đến giờ ăn trưa, bà gọi cậu lên ăn. Không thấy tiếng đáp lại. Rút cuộc bà không chịu nổi, đích thân xuống tận nơi hỏi:
 
- Tại sao con không trả lời mẹ?
 
- Con đang suy nghĩ, - Bill Gates đáp.
 
- Hóa ra con suy nghĩ nên không trả lời mẹ ư ? – bà mẹ giận sôi lên.

 
- Vâng, mẹ ạ, con đang suy nghĩ. Thế mẹ đã có lúc nào suy nghĩ chưa? - cậu con trai rõ ràng là muốn chọc tức mẹ. Vào lúc đó, Bill Gates mới đang học lớp sáu.
 
Lo lắng vì thấy con trai “nổi loạn”, bố mẹ Bill Gates liền nhờ cậy đến bác sĩ tâm thần. Sau một vài buổi điều trị, bác sĩ tuyên bố: “Ông bà nhất định sẽ thua con trai ông bà mà thôi. Vì vậy tôi khuyên ông bà hãy thích ứng với cậu ta. Tranh đua với cậu ta là chuyện vừa vô nghĩa, vừa vô vọng”. Thật may mắn vì bố mẹ Bill Gates là những người hiểu biết nên họ nghe theo lời khuyên của người bác sĩ kia.

 
“Tranh đua với cậu ta là chuyện vừa vô nghĩa, vừa vô vọng”… Nhiều năm tháng qua đi và không ít các nhà kinh doanh lớn của Mỹ qua kinh nghiệm bản thân hiểu được “tranh đua” với Bill Gates nghĩa là thế nào.
 
Trong vòng hơn hai chục năm qua, Bill Gates đã để lại đằng sau nhiều kẻ đua tranh với ông. Nhưng điều chủ yếu là ở chỗ con người giàu nhất thế giới đã trở thành biểu tượng của kỷ nguyên computer!

 
billgate-4ab6f.jpg
 
Bố của Bill Gates, một luật sư hiện đang lãnh đạo hoạt động từ thiện của con trai, khẳng định là ngay từ nhỏ, cậu bé Bill đã tỏ ra rất thông minh. Bố mẹ cậu quyết định cho cậu vào học trường tư.
 
Đã có thời gian cậu say mê diễn kịch nhưng rồi computer đã chiếm ưu thế. Năm 13 tuổi, trong khi học phổ thông, Bill Gates cùng người bạn thân của mình là Paul Allen lắp đặt được terminal đầu tiên rồi sau đó lập được hai phần mềm cho nó.

 
Mặc dù kết quả học tập hằng ngày không tốt lắm nhưng Bill Gates bất ngờ kết thúc lớp 9 với toàn điểm giỏi và trở thành một trong mười học sinh xuất sắc nhất nước Mỹ trong kỳ thi trắc nghiệm về “năng lực”. Đến lớp 10, Bill Gates không còn học môn computer nữa mà đã giảng dạy môn này.
 
Cũng vào những năm đó, Bill Gates có một người bạn thân là Kent Evans, con trai một mục sư. Bill Gates nhớ lại: “Chúng tôi thường cùng nhau đọc tờ tạp chí “Fortune” và mơ ước chinh phục cả thế giới.

 
Cho tới nay tôi vẫn nhớ số điện thoại của tờ tạp chí này”. Bill Gates, Kent Evans và Paul Allen thành lập công ty “Lakeside Programmers Group” và bắt đầu phục vụ các Cty địa phương.
 
Ngay vào lúc còn học phổ thông, Paul Allen đã thực hiện nỗ lực đầu tiên nhằm “lật đổ” Bill Gates và nắm toàn bộ công việc vào tay mình. Nhưng ít lâu sau Paul nhận thấy không thể thiếu tài năng và nhiệt tình của Bill được. Và Paul ngỏ lời mời Bill. “Được thôi,- Bill trả lời. – Nhưng chỉ với một điều kiện: ông chủ phải là tôi mới được”.

 
Thái độ của Bill Gates đối với sự nổi tiếng của ông là khá mơ hồ mặc dù ông cho rằng sự nổi tiếng làm hư hỏng con người. Và bởi vì ông không phải là ngôi sao điện ảnh mà vẻ ngoài lại không có gì nổi bật nên ông có thể đi lang thang trên đường phố New York mà không ai nhận ra.
 
Ông cũng chẳng có vệ sĩ tháp tùng. Một lần, tại tiệm ăn “44” nổi tiếng ở khu Manhattan, có một người khách tiến lại gần chiếc bàn ông ngồi. Ông tưởng người đó đến xin chữ ký của ông.
 
Nhưng không, người đó chỉ đến để đề nghị ông hạ bớt giọng. Hóa ra ông nói chuyện quá to và làm phiền những người ngồi ở bàn bên.

 
Bill-Gates1-4cfea.jpg
 
Đối với Gates, “bí kíp” thành công của ông chính là nhờ những người bạn. Ông coi trọng họ và thuê họ làm việc cho mình. Ta có thể kể đến ví dụ là ngài đồng chủ tịch của Microsoft, Paul Allen, một người bạn của Gates từ khi ông ta chỉ mới 13 tuổi.
 
Một trường hợp khác nữa là CEO của Microsoft, Steve Ballmer, bạn từ thời Gates còn học tại trường Harvard. Những mối quan hệ cá nhân thân thiết tạo niềm tin ở nơi Gates và họ luôn hết mình vì sự phát triển của công ty.

 
Gates hiểu rằng, đam mê và thành công luôn đi cùng nhau, miễn sao chúng ta biết nắm bắt thời cơ và dũng cảm đặt chân trên con đường mới. Tất nhiên, không phải ai cũng hiểu rõ điều này và không phải lúc nào cũng đúng với tất cả mọi người. Sự nghiệp học hành cũng có những lợi thế riêng và trước khi thôi học, bạn cần cân nhắc kỹ đến hậu quả. Bill Gates đã đi ngược với truyền thống và đã thành công trên con đường đã chọn.
 
Gates ngày càng thành công vì ông không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đang có. Dù trở thành tỷ phú khi mới 38 tuổi nhưng ông vẫn không ngừng nỗ lực, sáng tạo với tham vọng kiếm nhiều tiền hơn nữa trong tương lai.

 
bilgate-4ab6f.jpg
 
Trong suốt sự nghiệp của mình, Gates đã rất thành công khi theo đuổi những niềm đam mê của mình, từ sở thích lập trình cơ bản đến trở thành một nhà từ thiện. Gates không bao giờ làm những việc mà ông không tin tưởng sẽ thành công. Ông hiểu rõ bản thân mình muốn gì và cần phải làm gì để đạt được thành công.

DN một phòng trọ, một nhân viên

Cắt giảm triệt để, nhiều công ty hiện nay chỉ còn một nhân viên và thu hẹp tối đa chỉ thuê một phòng chừng vài chục mét vuông.
Sếp kiêm đủ thứ
Anh Thắng, giám đốc một công ty cổ phần đang tìm người chia sẻ văn phòng tại Đê La Thành. Hiện tại, cả văn phòng rộng hơn 30m2, chỉ mình anh ngồi chính vì thế anh muốn tìm thêm những doanh nghiệp đang hoạt động như cầm chừng như công ty anh thuê chung để giảm chi phí văn phòng hàng tháng. 

Anh cho thuê thêm 2 chiếc bàn với giá 3,5 triệu đồng/tháng, miễn phí các tiện ích chung như điện, nước, wifi và sử dụng chung phòng họp, phòng tiếp khách. Tuy nhiên, không có hóa đơn và khách thuê phải đóng tiền theo quý.

Tình hình kinh tế khó khăn khiến cho hoạt động doanh nghiệp cũng bị đình đốn, không ít doanh nghiệp đang đứng bên bờ vực của sự phá sản. Chính vì thế, những doanh nghiệp đang hoạt động lay lắt buộc phải thu hẹp hoạt động, trong đó có cắt giảm chi tiêu từ việc cho thuê lại diện tích văn phòng trống.


Trước đây, công ty kiến trúc của anh Thắng tới 20 nhân viên nhưng đến thời điểm này chỉ còn mỗi anh kiêm các vị trí. Anh đã thu hẹp diện tích văn phòng từ một biệt thự hơn 100m2 ở Mỹ Đình chuyển về đây, giờ anh đang phải tìm thêm đối tác chia sẻ bớt kinh phí thuê văn phòng.

Anh Thắng chia sẻ, công ty vẫn hoạt động bình thường chỉ tội không có nhân viên. Để tồn tại, anh thực hiện chiến dịch cắt giảm mọi chi phí, mỗi khi có việc anh thuê lại các kiến trúc sư bên ngoài cũng như sinh viên để không mất một khoản lương hàng tháng. 

Tương tự như công ty anh Thắng, công ty truyền thông ở Trung Hòa Nhân Chính cũng chỉ còn lại duy nhất giám đốc. Nợ lương kéo dài, nhân viên đua nhau nghỉ việc hàng loạt, tuy nhiên, chị Hương, giám đốc công ty cũng không dám làm thủ tục giải thể lúc này. Một phần vì uy tín, điều quan trọng là phải thực hiện các thủ tục trả nợ lương cho nhân viên cũng như nợ tiền đối tác. 

Các hoạt động của công ty truyền thông này gần như ngừng hẳn. Hàng ngày, chị Hương vẫn tới văn phòng trực điện thoại và tìm kiếm các đối tác để liên kết. Hơn 60m2 văn phòng tầng 3 của một tòa nhà chỉ vẻn vẹn có mỗi mình chị. Công ty chị từ quy mô hai tầng của một ngôi nhà biệt thự, cuối năm ngoái đã tinh giảm còn một nửa, nay thì chỉ còn mỗi một phòng.

Hợp đồng thuê nhà cũng còn hơn nửa năm chính vì thế chị đang ráo riết tìm thêm các đối tác để chia sẻ diện tích trống. Tầng 2 của ngôi nhà, hiện đã có hai công ty thuê lại, tầng 1 đang làm quán café. 

Chuyển nhà lên công ty

Không cho thuê lại được, một số công ty lại chuyển sang hình thức chia sẻ diện tích nhà cho nhân viên ở. Đơn cử, công ty quảng cáo ở Mỹ Đình hiện đang thuê một ngôi nhà 5 tầng làm văn phòng. Kinh tế khó khăn, thu hẹp phạm vi hoạt động công ty còn trống 3 tầng, giám đốc công ty, anh Quang đã thực hiện cắt giảm chi phí bằng việc cho bốn nhân viên chưa có gia đình thuê làm nhà ở. 

Theo anh Quang, cách làm này rất hữu hiệu vì anh đã bớt tiền thuê văn phòng, trong khi đó nhân viên cũng thấy thoải mái khi công ty vừa là nhà. Mỗi tháng nhân viên không phải đóng tiền nhà, thay vào đó anh sẽ trừ vào khoản tiền lương. Anh Quang còn thực hiện triệt để tinh thần tiết kiệm bằng cách tổ chức nấu nướng ngay tại bếp công ty. Anh Quang cho biết, cách này chỉ áp dụng được với những nhân viên thân thiết, cũng như họ độc thân.
Cơ ngơi của một DN có khi chỉ gói gọn trong góc căn hộ.

Chị Linh, giám đốc văn phòng tư vấn tâm lý ở Phương Mai, cũng buộc lòng phải dọn nhà tới công ty để ở. Công ty giờ chỉ có hai người, chi phí thuê văn phòng mỗi tháng lên tới 8 triệu đồng, chưa kể điện nước. Trong khi đó, chị vẫn đang phải ở trọ dưới Hà Đông mỗi tháng cũng mất 3 triệu đồng. Sau khi tính toán để giảm chi phí tối đa, chị đành phải khăn gói dọn nhà lên công ty để ở. 

Theo chia sẻ của chị Linh, nhiều bạn bè chị dọn công ty về nhà, còn chị ngược lại. Nhà chị ở dưới Hà Đông là khu ở chung với sinh viên, không tiện giao dịch. “Trong lúc kinh tế khó khăn, tiết kiệm được gì hay cái đó. Nếu tiếp tục tình trạng kinh doanh ế ẩm, tôi cũng tính phải chuyển sang thuê cho cho đỡ tiền”, chị Linh nói.


17 tuổi thành triệu phú nhờ bán ứng dụng

Theo trang tin công nghệ CNET, Yahoo ngày hôm qua (25/3) đã công bố mua lại Summly – một ứng dụng cho phép trích dẫn nhiều đoạn tin khác nhau về cùng một chủ đề và tích hợp chúng lại thành một bài báo duy nhất trên màn hình iPhone của người dùng.

Nick D'Aloisio trở thành triệu phú sau thương vụ với Yahoo.

Ứng dụng nói trên được phát triển bởi một lập trình viên người Anh mới 17 tuổi, có tên Nick D'Aloisio. Số tiền mà Yahoo bỏ ra để mua lại Summly không được tiết lộ, nhưng theo nhiều nguồn tin thì khoản tiền này có thể lên tới 30 triệu USD, trong đó có 90% là tiền mặt và 10% là cổ phiếu.

Hiện tại, Summly đã bị dừng hoạt động để sớm được tích hợp trong bộ sản phẩm di động của Yahooo. Theo phó chủ tịch mảng di động của Yahoo, Adam Cahan, D'Aloiso và đội ngũ Summly sẽ trở thành nhân viên của Yahoo trong quý 2/2013.

Cũng theo vị phó chủ tịch này, các thiết bị di động "đang là trung tâm trong kết nối của Yahoo với mọi người", và công ty đang "tập trung vào phát triển các trải nghiệm có thể truyền cảm hứng và niềm vui cho mọi người mỗi ngày". Cahan hi vọng Summly sẽ giúp Yahoo đạt được mục tiêu này.

Được biết, trước đây Summly cũng đã thu hút nhiều nhà đầu tư nổi tiếng như Ashton Kutcher, Yoko Ono và quản lý kinh doanh Troy Carter của Lady Gaga, cùng một số cái tên nổi bật của ngành công nghệ bao gồm CEO của Zynga, Mark Pincus. Các nhà đầu tư này đã gây dựng cho Summly hơn 1 triệu USD tiền vốn.

Tuy vậy, số tiền mà Yahoo bỏ ra để mua lại Summly được cho là quá lớn, do ứng dụng này cũng không quá thành công. Đến giờ nó được tải về chưa đến 1 triệu lần, và công ty nhỏ này cũng không có kế hoạch cụ thể để kiếm tiền từ ứng dụng.

Theo Vnreview

Sự khác biệt giữa suy nghĩ của người giàu và người nghèo


(NDHMoney) "Bí mật tư duy của những triệu phú" của T.Harv Eker là cuốn sách được rất nhiều độc giả tìm đọc. Trong cuốn sách này, tác giả đã chỉ ra những điểm khác biệt thường thấy trong suy nghĩ và cách hành động đối với vấn đề tiền bạc giữa người giàu và người nghèo.

17 luận điểm dưới đây được tác giả đưa ra trong cuốn sách và ông có những ví dụ cụ thể để minh chứng cho những luận điểm này.

1. Người giàu quyết định cuộc sống của mình theo cách họ mong muốn, còn người nghèo thường bị cuốn theo thực tại với lý giải "đời là thế".
2. Người giàu đầu tư tiền để thu lợi nhuận. Người nghèo chỉ mong tiền không mất giá.
3. Người giàu có sự tự tin "tôi là người giàu" còn người nghèo mơ ước trở nên giàu có.
4. Người giàu thường nghĩ lớn. Người nghèo không có nhiều cơ hội để làm việc này.
5. Người giàu nhìn thấy cơ hội, người nghèo tập trung để giải quyết trở ngại.
6. Người giàu ngưỡng mộ những người giàu có và thành công khác. Người nghèo lại tỏ thái độ thận trọng với những người giàu có và thành công.
7. Người giàu hợp tác với những người giàu có và thành công. Người nghèo thường kết hợp với những người có suy nghĩ tiêu cực và không thành đạt.
8. Người giàu sẵn sàng nói về bản thân và thành quả của họ. Người nghèo nhìn nhận vấn đề đó như sự khoa trương.
9. Người giàu dễ dàng giải quyết được khó khăn hơn còn người nghèo thường nhỏ bé hơn khó khăn họ gặp phải.
10. Người giàu có thường dễ tiếp nhận vấn đề hơn người nghèo.
11. Người giàu thường chọn được trả tiền theo kết quả, người nghèo chọn được trả tiền theo thời gian lao động bỏ ra.
12. Người giàu có cơ hội chọn lựa nhiều hơn.
13. Người giàu đề cao giá trị thực của họ. Người nghèo tập trung vào vấn đề thu nhập.
14. Người giàu thường quản lý tài sản của họ tốt hơn người nghèo.
15. Người giàu dùng tiền để phục vụ bản thân họ. Người nghèo làm việc cật lực để kiềm tiền.
16. Người giàu dung cảm để hành động. Người nghèo thường bị nỗi sợ hãi làm họ nhụt chí.
17. Người giàu không ngừng học hỏi và phát triển. Người nghèo thường cho rằng họ đã biết.
17 luận điểm được nêu đã chỉ ra sự khác biệt rất lớn giữa “người giàu” và “người nghèo”. Tuy nhiên, không phải ai cũng giàu từ sức lao động và tài năng của chính mình cũng như không ai có thể chọn cho mình điều kiện tốt để được sinh ra. Có rất nhiều người đã từng rất nghèo khó nhưng đã biết sử dụng tài năng và sự chăm chỉ của mình để thành công và trở nên giàu có. Và cũng có rất nhiều trường hợp liên tục học hành nhưng lại chưa có cơ hội để kiếm được nhiều tiền. Vậy nên, có chính xác hơn chăng nếu ta cho rằng 17 luận điểm nêu trên là sự khác biệt giữa “những người có và không có khả năng trở nên giàu có”. Hiểu theo cách đó, mỗi cá nhân sẽ tìm được định hướng đúng đắn cho mình để không ngừng hoàn thiện, phát triển bản thân và tới gần hơn tới sự thành đạt.

Share

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More