Em người đã mang hạnh phúc cho tôi

Em! Anh muốn gọi em bằng những gì yêu thương nhất như những đôi tình nhân không không bao giờ dời xa nhau, cho dù cả thế giới này có sụp đổ.
Em yêu…! Em hãy cho anh được gọi em như vậy, cả khi em có yêu anh hay mãi mãi không yêu anh. Thời gian anh và em quen nhau thật sự là ngắn ngủi phải không em, nhưng hàng ngày hàng giờ anh thấy thật chậm và thật lâu, bởi anh đã yêu em rồi. Một tình yêu chân thành sẽ theo anh mãi trong cuộc sống này, chỉ dành cho em thôi em biết không. Anh biết khi đến với em và nói lời yêu em thì cả anh và em đều ở trong hoàn cảnh không mấy tốt, em đang có những tâm tư và nỗi niềm riêng. Anh cũng biết khi anh đến với em nói lời yêu em là anh cũng làm khó cho em, anh không biết phải làm sao để xóa đi cái khó đó trong em, mà chỉ biết dành cho em những gì là chân thành là tình cảm là tình yêu. Tất cả những gi em nói với anh, hay những gì liên quan về em anh đều nhớ, anh đã tự khắc vào lòng mình để hiểu em hơn và càng ngày anh càng yêu em hơn.

Nhiều lúc anh cảm thấy niềm vui niềm hạnh phúc mà anh ao ước đã đến với anh khi em nói có lúc em nhớ đến anh. Anh không biết những người con gái khác như thế nào và ra sao, anh chỉ cần có em, anh không cố để hiểu em bởi anh biết cả cuộc đời này anh và em cũng không thể hiểu hết về nhau. Vì vậy mà anh luôn quan tâm đến em, lo lắng cho em hơn cả bản thân mình, thật sự anh cũng không biết mình hiểu em được bao nhiêu mà anh chỉ biết sẽ luôn quan tâm và lo lắng tới em, tới người con gái mà anh yêu. Em có biết mỗi khi quan tâm hay lo lắng đến em anh sợ điều gì không? Anh sợ nhưng lúc em buồn hay găp chuyện khó khăn gì không có ai bên cạnh. Anh sợ tính trẻ con của em mỗi khi ốm không uống thuốc, mỗi lúc em bị đau thì tim anh lại nhói lên. Anh sợ em sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi khi yêu một ai đó không tốt với em. Anh sợ phải nhìn em đau khổ vì người khác.

Em biết không từng giây từng phút khi em ở bên cạnh anh là những giây phút hạnh phúc nhất, từng câu nói từng hạnh động kem theo nụ cười của em đã cho anh cảm giác là người hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng anh rất cần, cần một hạnh phúc trọn vẹn. Hạnh phúc trọn vẹn là có em trong suốt cuộc đời này, cùng em chia sẻ mọi khó khăn mọi hạnh phúc trong cuộc sống, anh sẽ được chăm sóc, quan tâm và lo lắng cho em, được em nũng nịu, nhõng nhẽo, được làm tất cả cho em cảm thấy bình an.

Thật lòng mà nói, lúc này đây là khoảnh khắc khó vượt qua nhất của cuộc đời anh. Em sẽ đi theo người, còn anh một mình. Nỗi buồn đến quặn thắt ruột gan, chẳng lời nào có thể diễn tả được cảm xúc đau đớn của anh lúc này. Tất cả chỉ vì anh đã quá yêu em, quá tin vào em để rồi mất em.

Anh lại một mình lê bước trên những con phố dài. Tất cả gần gũi, thân quen đây nhưng sao anh thấy mình xa lạ quá. Anh chán nản tất cả, chán cuộc sống này, chán phải yêu thương, chán phải nhớ nhung và thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết.

Em đã đi, đã rời xa anh và sẽ có một mái ấm gia đình mà không bao giờ có sự hiện diện của anh ở đó. Em cũng không quan tâm, không ngoái đầu nhìn lại xem anh đang sống ra sao, có vui được không, có cười được không. Anh biết, em chẳng bao giờ quan tâm đến người đàn ông như anh nữa bởi với em, tình yêu xưa cũ đã vĩnh viễn xa rồi. Cái còn đọng lại trong em cũng không đủ để gọi là kỉ niệm. Tình yêu trong em chỉ thoáng qua như gió bụi rồi lại trở về với gió bụi, chẳng mảy may vương vấn trên cõi trần này.
Anh không yêu cũng không biết nhớ, biết thương một ai nữa. Anh trở thành một kẻ lang thang độc hành trên bước đường đời. Người ta có đôi, có cặp, chỉ riêng mình anh thuộc về một thế giới không em! Thế là hết, chấm hết tất cả những gì gọi là tình yêu giữa hai ta. Không còn cơ hội cho một kẻ cô đơn như anh chen vào giữa hạnh phúc gia đình của người khác. Hết thật rồi, phải không?

Share

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More